NHIENAN
  • Home
  • MOVIES
  • DOCUMENTARIES
  • MUSIC
  • E-LEARNING TOOLS
  • SHORT STORIES
  • E-BOOKS
  • KARAOKE VIỆT
  • KARAOKE ENGLISH

Chiếc bánh bỏ lại ngoài mưa

10/18/2017

0 Comments

 
Picture
Cô đứng trong nhà nhìn ra cơn bão mùa hạ đầy thù hận. Những vật dụng trang hoàng héo tàn trông giống như chiếc bánh tan chảy qua lớp kính xiên dày và cô hát khúc nhạc ấy, khúc nhạc về chiếc bánh bỏ lại ngoài mưa. Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch một cách hoàn hảo.
Có đầy đủ màu sắc, sự rực rỡ, những khoảng khắc vui tươi mọi người tận hưởng. Và rồi bóng tối lởn vởn, chèn ép lên họ cho đến khi sức nặng phá vỡ các đám mây để chúng vỡ òa, những lời thì thào to nhỏ và hy vọng hảo tuôn trào như thác, nhấn chìm mọi thứ tại đó.
Cô đăm đăm nhìn mớ hỗn độn, ngân nga khúc hát và công nhận mình đúng là cơn mưa ấy.
She stands inside the door looking out at a vengeful summer storm. The withered decorations look like a melting cake through the beveled glass and she sings that song, the one about the cake left out in the rain. It was all planned so perfectly.
There were colors, brightness, moments of joy to be had. And then the dark hovered, weighed down on them until the weight broke the clouds and they spilled over, a cascade of whispers and false hope flooding everything in site.
She stares out at the mess, hums the song and accepts that she is the rain.

---Michele Catalano
0 Comments

Đèn Đêm

10/18/2017

0 Comments

 
Picture
Không ngủ được nên cô đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn nhấp nháy trong các tòa nhà khác. Cô tưởng tượng đó là cả một mật mã phức tạp vén mở tấm màn bí mật của ban đêm. Cô suy nghĩ về những chuyện bí mật đằng sau những cửa sổ sáng đèn nọ, những người ngủ vẫn để đèn sáng vì như vậy họ cảm thấy ít cô độc hơn, những kẻ ngủ tay chân co sát lại nhưng vẫn cảm thấy trôi dạt và lỏng lẻo, có người thổn thức khóc để đưa mình vào cơn mơ bồn chồn hay thức trắng vì sợ ác mộng.
Cô muốn biết về bí mật của mọi người bởi lẽ điều đó khiến cô khỏi suy nghĩ về bí mật của riêng mình.
She can’t sleep so she stands at the window, watching lights flicker on and off in other buildings. She imagines it’s all a complicated code that unlocks the secrets of the night.
She thinks about the secrets behind the lit windows, the people who sleep with the lights on because it makes them feel less alone, the people who sleep with arms and legs entwined but still feel adrift and untethered, the people who cry themselves into restless dreams or stay awake to avoid the nightmares.
She wonders about everyone’s secrets because it keeps her from thinking about her own.

---​Michele Catalano
0 Comments

Cái Lỗ Cũng Không tệ

10/14/2017

0 Comments

 
Picture
Edith Clancy bạn của Marjorie có hỏi xem họ chăm sóc giùm cái lỗ vào mùa Giáng Sinh được không. Edith đi thăm bà chị cả ở Skegness và tới dịp lễ Tân Niên mới trở lại. Marjorie còn chỗ trong phòng ngủ bỏ trống do đứa con gái út Suzie đã bỏ nhà đi theo trai. Cô phải đẩy chiếc giường sát vách mới đủ không gian cho cái lỗ nhưng, ngoài chuyện đó ra, mọi thứ đều êm xuôi.
Thế rồi nước mắt bắt đầu rơi. Lúc sau đó trong đêm, ngay khi cô vừa làm xong vại mạch nha Horlicks, có tiếng khóc thổn thức vọng lại từ phòng ngủ bỏ trống. Hóa ra cái lỗ cảm thấy cô đơn. Nó không quen bị tống khứ ra ngoài. Dù Majorie có dỗ dành ngon ngọt cách mấy, vật thể tội nghiệp kia cũng không nguôi ngoai.
Rốt cuộc, Bill phải chịu bò ra khỏi giường và mang nó xuống lầu. Họ di chuyển TV và đặt lỗ vào một góc phòng khách. Nó tuồng vui hơn nhiều và ngồi đó rên hừ hừ như con mèo và dịu dàng tỏa sáng.
Cái lỗ cũng không tệ. Chu vi khoảng chừng bằng nắp thùng rác và rất ngoan ngoãn. Nó không cần ăn hay tắm táp mà chỉ thích có ai bầu bạn. Nó đặc biệt yêu thích những chương trình Giáng Sinh cũ và Majorie chắc mẩm cô nghe nó khóc khi xem phim “Love Actually”.
Majorie nhìn từ cái lỗ sang chồng mình và nói:
“Vậy ta có đi hay không?”
Bill ngước lên từ tờ báo. Anh đăm đăm nhìn vợ mình. Họ đã chung sống với nhau được 30 năm và lúc này anh tự hỏi làm sao mà sự thể kéo dài được đến tận hôm nay.
“Tùy em thôi, em yêu,” anh trả lời. “Nhưng nói trước nhé, giờ này trong năm mà đi du lịch là không hay đâu. Đường xá chộn rộn và thời tiết lại không tốt. Họ nói tối nay tuyết có thể rơi đó. Sao ta không ở nhà cho rồi?”
“Vấn đề với anh là chỗ đó, Bill Matthews, anh chẳng có chút máu phiêu lưu gì cả. Dù sao, nếu ta dùng lỗ thì đâu cần bận tâm chuyện đường xá chộn rộn. Edith nói ta có thể chui vào lỗ để nó đưa đi, miễn là cô ấy lấy lại nó khi về nhà.”
Bill đặt tờ báo xuống đùi, biết là có cố đọc xong bản tin về trận đấu hôm qua cũng chỉ phí thời giờ. “Nhưng mình đâu biết nó có an toàn không em yêu. Ta chỉ nghe Edith nói là nó xài được mà em biết cô này tính khí bộp chộp ra sao rồi đó. Em mà có hỏi anh, thì anh nói chuyện này nghe hơi quái gở sao ấy.”
Majorie thở dài. Edith bảo với cô dùng lỗ dễ lắm. Ta chỉ cần quyết định đích đến là đâu. Sau đó chỉ là chuyện bước vào lỗ, nói tên địa điểm ta muốn tới và có vậy thôi.
“Em đã bảo anh rồi mà Bill,’ cô nói. “Xách hành lý bước vào lỗ là ngay sau đó ta có mặt trước khách sạn trong khu nghỉ mát yêu thích của mình liền. Edith và Jim đã dùng nó suốt mà. Hai người ấy du lịch khắp nơi. Năm ngoái là Margate, sau đó Southend. Họ thậm chí có bận đi tới Blackpool nữa kìa.”
“Vậy còn đi về thì sao nào?” Bill nói.
“Đơn giản thôi,” Majorie đáp, “Với loại lỗ đời này thì mọi chuyến đi đích xác là 7 hôm. Loại đắt tiền hơn thì đi lâu hơn. Cuối chuyến đi, ta chỉ cần đứng đúng vị trí nó cho ta xuống, và chỉ một chút xíu thôi là nó đưa ta về lại nhà. Ta thử làm một chuyến xuất ngoại tới chỗ nào ấm áp, lạ lẫm và lãng mạn đi mà.”
Bill rùng mình trước ý nghĩ đó.
“Em đã quyết định rồi,” cô tuyên bố, “Em sẽ dùng nó đi nghỉ mát. Tuần sau em sẽ tắm trong nắng ấm ở Majorca. Nếu anh không muốn đi với em thì cũng được. Anh tự mà lo liệu nhen. Trong tủ lạnh còn gà tây đó.”
Bill đọc báo tiếp khi vợ anh hối hả ra khỏi phòng.
Hai mươi phút sau, cô đứng trước cái lỗ; nó dường như tỏa sáng hơn bình thường. Bill nhìn qua chóp tờ báo. Majorie mặc áo thun có cổ, quần lửng rộng thùng thình và đi dép lê. Cặp kính mát gài trên áo và bên cạnh cô là chiếc vali căng phồng.
Cô quay lại nhìn chồng.
“Bảy hôm nữa khi em về nhà, Bill Matthews, là em phải thấy nhà cửa mới nguyên nghe không.”
Sau đó cô xách vali lên, la to “Majorca”, chui vào lỗ và mất dạng.
Bill gấp báo và để lên chiếc bàn kế bên ghế ngồi, đứng dậy và nhìn vào cái lỗ.
Anh nửa mong thấy cô đang nằm trong lỗ, nhưng không có. Vậy là đã đi được. Anh nhìn đồng hồ. Hai giờ chiều. Và nếu đúng như những gì Majorie nói, cô lại xuất hiện từ lỗ đúng 2 giờ chiều 7 hôm sau tính từ lúc này. Anh phải tiến hành nhanh thôi.
Bill bỏ nhiều thời gian ở thư viện, nếu không chúi mũi vào sách thì cũng tập trung vào màn hình vi tính. Thảng hoặc, người ta thấy anh ghi ghi chép chép túi bụi trong cuốn sổ tay nhỏ màu đen. Anh phải tìm ra đúng chỗ cơ mà.
Chuyến đi thật dài và cái lỗ khóc sướt mướt nguyên lúc. Thoạt tiên, anh cho nó vào ghế sau, hy vọng tiếng nhạc từ radio xe giúp nó vui. Vào lúc sắp đến Carlisle, Bill đã nhét nó vào thùng sau xe và vặn âm lượng radio hết cỡ để không nghe nó khóc lóc.
Bill tới nơi, một hòn đảo nhỏ nằm ngoài bờ biển viễn tây của Scotland ngay sau bữa trưa. Hôm nay là ngày Majorie đi nghỉ mát về. Anh hy vọng mọi tính toán đều chính xác.
Anh đậu xe bên bãi biển nhỏ hoang vắng, mở thùng sau và nhấc cái lỗ ra. Anh nhẹ nhàng khiêng nó hướng về phía mớn sóng. Anh đọc kỹ ghi chú trong cuốn sổ đen nhỏ rồi bắt đầu bước khỏi và đi lên bãi. Sau đó anh dừng lại, xem kỹ ghi chú lần nữa, và cẩn thận đặt cái lỗ xuống. Lúc này là 1 giờ. Nếu tính toán chính xác thì chỉ 50 phút nữa là thủy triều dâng.
Bill ngồi vào xe và quan sát con nước đổ vào. Sóng đập lên bờ biển và vây quanh cái lỗ. Vào lúc 2 giờ, nó đã bị cuốn xa ra biển.
Một tuần sau, cảnh sát gõ cửa nhà Bill và thông báo thi thể chết đuối của Majorie đã bị sóng đánh dạt vào một hòn đảo hẻo lánh trong khu Outer Hebrides. Làm thế nào cô lại nằm ở đó vẫn còn là một bí ẩn.
Về phần Edith Clancy, mới vừa ly dị – cô đã mua một lỗ mới. Lỗ đời cuối cho phép ta đi đâu cũng được và ở lâu chừng nào cũng xong. Giá rất đắt, nhưng Bill đã tử tế cho cô tiền từ phần thừa hưởng kiếm được trong bảo hiểm nhân mạng của Majorie.
Bill và Edith hiện đang ở Maldives và ít nhất tháng sau nữa mới quay về.
​Marjorie’s friend Edith Clancy had asked if they’d look after the hole over Christmas. She was off visiting her eldest in Skegness and wouldn’t be back until the New Year.
Marjorie had space in the spare bedroom now that their youngest, Suzie had gone off to live with that young man of hers. She’d had to push the bed against one of the walls to fit the hole in but, apart from that, it had all gone very smoothly.
Then the tears began. Later that night, shortly after she’d finished her mug of Horlicks, loud sobbing noises emerged from the spare bedroom. It turns out the hole was feeling lonely. It wasn’t used to being stuck out of the way. No amount of gentle coaxing from Marjorie could get the poor thing to calm down.
In the end, Bill had to be persuaded to get out of bed and carry it downstairs. They moved the telly and settled the hole in a corner in the lounge. It seemed much happier and sat there purring like a cat and glowing gently.
It was not an unpleasant hole. Roughly the size of a dustbin lid and quite unobtrusive. It didn’t need feeding or cleaning but did like company. It particularly enjoyed the old Christmas programmes and Marjorie was sure she heard it crying when ‘Love Actually’ was on.
Marjorie looked from the hole to her husband and said,
“Well! Are we going or not?”
Bill looked up from his paper. He stared at his wife. They’d been married for thirty years now and as he looked at her he wondered how on earth it had lasted that long.
“Up to you love,” he replied. “Mind you, this time of year’s not good for travelling. The roads will be busy and the weather’s not great. Says it might snow tonight. Why don’t we just stay here?”
“That’s the trouble with you Bill Matthews, you’ve no sense of adventure. Anyway, if we use the hole we won’t need to worry about busy roads. Edith said we could give it a whirl, as long as she could have it back when she gets home.”
Bill put the paper down in his lap knowing he was wasting his time trying to finish reading the report on yesterday’s match. “But we don’t know if it’s safe to love? We’ve only Edith’s word it actually works and you know how scatty she can be. If you ask me, it all sounds a bit weird.”
Marjorie sighed. Edith had told her using the hole was easy. All you had to do was decide on a holiday destination. Then it was just a case of stepping into the hole, calling out the name of the place you wanted to go to and that was it.
“I’ve told you, Bill,” she said, “One moment you are stepping into the hole with your packed bags and the next moment you’re in front of a hotel in your favourite resort. Edith and Jim have been using it for years. They’ve been all over the place. Margate last year, then Southend. They even went as far as Blackpool once.”
“What about getting back?” said Bill.
“Simple,” said Marjorie, “With this model, all holidays are exactly seven days long. You can get a more expensive hole that will give you longer. At the end of your holiday, you simply stand at the place you were dropped off and the next thing you know you’re back in the hole and home. We could try somewhere abroad Somewhere warm, exotic and romantic.” ”
Bill shuddered at the thought.
“I’ve decided,” she announced, “I’m using the hole for a holiday. For the next week, I’m going to be in the sunshine in Majorca. If you don’t want to come with me that’s fine. You can look after yourself. There’s some cold turkey in the fridge.”
Bill continued reading his paper as his wife flounced out of the room.
Twenty minutes later she was standing next to the hole, which appeared to be glowing more brightly than usual. Bill looked over the top of the paper. She was dressed in a tee shirt, long baggy shorts and a pair of flip flops. Her sunglasses were tucked into her tee shirt and by her side was a bulging suitcase.
She turned to her husband.
“When I get back in seven days Bill Matthews I expect this place to be looking pristine.” Then, she picked up her suitcase, shouted ‘Majorca’, stepped into the hole and disappeared.
Bill closed his newspaper, put it on the table by his chair, got up and peered into the hole. He half expected to see her lying there. She wasn’t. It had worked. He looked at his watch. It was 2.00pm. If Marjorie was right she’d reappear out of that hole at exactly 2.00pm in seven days from now. He had to move quickly.
Bill spent much of the week in the library, either pouring over books or intently looking at a computer screen. Every now and again he could be seen making copious notes in a small black notebook. He had to find the right place.
It was a long journey and the hole sobbed the whole time. To begin with, Bill had it on the back seat, hoping the music from the car’s radio would keep it amused. By the time they reached Carlisle Bill had shoved the thing in the boot and turned the radio up full volume so he couldn’t hear it.
Bill arrived at his destination, a small island off the far west coast of Scotland just after lunch. Today was the day Marjorie returned from her holiday. He hoped his calculations were right.
He parked by the side of a small deserted beach, opened the boot, and lifted the hole out. He carried it gently down towards the shore line. He studied the notes in his little black notebook and started pacing back from the sea up the beach. Then he stopped, checked his notes once again and carefully put the hole down. It was now one o’clock. If his calculations were right it was just fifty minutes to go until high tide.
Bill got back in his car and watched the tide roll in. The waves crashed onto the beach and surrounded the hole. By 2.00pm it was far out to sea.
A week later the police arrived at Bill’s door to inform him that his wife’s drowned body had been washed ashore on a remote island in the Outer Hebrides. How she got there remains a mystery.
As for Edith Clancy, who has just been divorced – she bought herself a new hole. The latest model that allows you to travel wherever you want and for as long as you want. It had been expensive but Bill Matthews had kindly given her some money from the pay out from poor Marjorie’s life insurance.
She and Bill are currently in the Maldives and not expected back for at least another month.
​
---MikeJackson©2017
0 Comments

Cái Chết của Ngôn Từ

10/13/2017

0 Comments

 
Mọi chuyện bắt đầu bằng từ ngữ.
Chúng tôi bỏ hàng tiếng đồng hồ huyên thuyên tán chuyện trên trời dưới đất. Những suy tư sâu thẳm nhất, những ước mơ, khao khát – nói chung là mọi thứ trên đời. Tình yêu đâm chồi nảy lộc được vun bón từ những cuộc đàm thoại thâu đêm, bởi việc chia sẻ ngôn từ - chúng là cốt lõi của chuyện chúng tôi quấn quít bên nhau.
Tính ra làm vợ làm chồng cũng đã 30 năm nay nhưng ở đâu đó trên chuyến hành trình, tôi không biết là khi nào, từ ngữ bỗng khô cạn. Tôi bắt đầu thấy những giai thoại anh kể nhạt thếch, những câu chuyện vui hết cười nổi. Cho nên, từ từ nhưng không thể tránh khỏi, tôi đã ngưng lắng nghe.
Giờ đây chúng tôi bỏ hàng tiếng đồng hồ chỉ biết trừng trừng nhìn nhau. Không khí choáng ngợp những suy tư không nói nên lời. Tôi nghĩ về chuyện mình ghét anh đến mức nào, và mỗi phút giây bên anh trở thành ác mộng ra sao.
Giá như tôi có thể tìm được ngôn từ để nói cho anh biết.
It all started with words.
We spent endless hours chatting about anything and everything. Our deepest thoughts, dreams, desires – everything. The love that developed was forged from those late night conversations, by that sharing of words – they were the core of our togetherness.
We’ve been a couple now for 30 years but somewhere along that journey, I don’t know when, the words dried up. I began to find his anecdotes tedious, his funny little stories no longer funny. So, slowly but surely, I stopped listening.
Now we spend endless hours simply glaring at one another. The air full of unspoken thoughts. I think about how much I hate him, how every minute in his presence is a nightmare.
If only I could find the words to tell him.
​
---MikeJackson©2017
0 Comments

Gã Đàn Ông Chán Mứa

10/12/2017

0 Comments

 
Picture
Tôi lén nhìn qua cánh cửa mở vào buồng tắm vòi hương sen.
Gã ở đó trong tình trạng hệt như họ đã nói. Trần như nhộng, với một vết cắt nhìn kinh khiếp trên mắt phải, đầu vẫn đội nón tắm nhựa màu hồng ngốc nghếch, ướt sũng và chết ngỏm. Thật là ấn tượng quá đi.
Khi tôi liên hệ lần đầu với công ty, họ cam đoan là cái chết của gã sẽ được dàn dựng để trông giống tai nạn. Họ lấy đâu ít tiền, nhưng rốt cuộc được giải thoát khỏi gã chồng chán mứa ấy cũng đáng từng đồng xu bát gạo đó chứ.
Giờ tôi chỉ cần hét thật to, làm ra vẻ bị kích động chút tí và gọi cảnh sát là xong.
Cuộc đời mới vẫy tay chào đón tôi.
I peeked around the door into the shower.
There he was exactly as they’d said he would be. Stark naked, with a nasty looking gash above his right eye, his silly pink plastic shower hat on his head, soaking wet and quite dead. Impressive.
When I’d first contacted the company they’d assured me his demise would be made to look like an accident. They weren’t cheap, but finally being rid of that bore of a husband was worth every penny.
All I needed to do now was scream, act a little hysterical and phone the police.
My new life beckoned.
​
---MikeJackson©2017
0 Comments

Nóng Hầm Hập

10/11/2017

0 Comments

 
Thường là vậy, chuyện bắt đầu bằng một hiểu lầm cỏn con.
Cô nói điều gì anh nghĩ là không đúng, nhưng chỉ tại anh nghe nhầm thôi. Khi anh hỏi cô, cô lại bảo anh nói với giọng kết tội, mà ý anh đâu phải như vậy. Từ đó, chuyện nọ cứ xọ chuyện kia rối tung cả lên. 
Ngay lập tức, anh chộp lấy con dao bếp sắc lẹm, còn cô thì cầm cái chày cán bột. Cô nhào bột; anh thì xắt táo. Thời lượng chiếc bánh cần nướng trong lò cũng vừa đủ để làm rõ mọi chuyện trên giường.
Hai vợ chồng giải quyết mấy vụ gây gổ như vậy đó. Vào lúc này chiếc bánh táo nướng có hơi quá tay chút, nhưng cả hai chẳng ai quan tâm.
It began, as so often, with a simple misunderstanding.
She said something he thought was wrong, but he'd misheard her. When he questioned her, she took his tone to be accusatory, which he didn't intend. From there, things spiralled out of control.
In no time, he had a sharp kitchen knife in his hand, she, the rolling pin. She made pastry, he sliced apples. The time that it needed in the oven was just enough to sort things in bed.
It's how they always settled arguments. The apple pie was slightly overdone on this occasion, but neither of them cared.
​

---Gordon Lawrie---
0 Comments

Cú Điện Thoại

10/11/2017

0 Comments

 
Picture
“Con xin lỗi Mẹ, giờ không nói chuyện được thiệt mà, ở đây bận muốn điên lên luôn. Công việc mới hả? Tuyệt vời. Nói thiệt đó Mẹ, tốt lắm. Chỗ con làm việc nhìn thấy cả thành phố đẹp mê hồn, còn xếp của con giống như trong mơ bước ra vậy. Không có gì phải lo lắng cả, con cứ làm xong việc là tốt rồi. Thật ra con vừa mới được thăng chức. Họ giao con quản lý mảng tiếp thị Mẹ ạ. Bảo với Cha là con sẽ sớm để dành đủ tiền để trả nhe Mẹ. Chẳng biết cuối tuần này có về nhà được không nữa. Dạ đi chơi với mấy đồng nghiệp rồi tìm chổ ở mới đó mà. Xin lỗi Mẹ con phải đi đây, có cuộc họp quan trọng với khách hàng mới. Nói chuyện sau nhe Mẹ. Hôn Cha giùm con.”
Maureen cảm thấy nước mắt lăn dài xuống má khi bà bỏ điện thoại vào túi xách. Ngồi ở đó, nhấm nháp cốc latte thứ ba, bà nhìn đám đông bên ngoài, chăm chú quan sát con gái mình vác tấm biển quảng cáo dưới con đường nhộn nhịp.
“Sorry mum, can’t really chat right now, it’s manic here. The new job? Great. Honest mum, it’s good. I’ve got an amazing view of the city from my office and my boss is a dream. Doesn’t bother me, just lets me get on with the work. In fact, I’ve just got a promotion. They’ve put me in charge of marketing. Tell dad I’ll soon have enough saved to pay him back what I owe. Not sure I’ll be able to get home this weekend. Going out with some people from work and then looking for somewhere new to live. Sorry, mum must go, got an important meeting with some new clients. Speak to you soon. Love to dad.”
Maureen felt a tear trickle down her cheek as she put her mobile back in her bag. Sitting there, nursing her third latte, she looked at the crowds outside, watching her daughter lug her advertising board down the busy street.
​
MikeJackson©2017
0 Comments

Thằng Bé

9/6/2017

0 Comments

 
Thằng bé ngồi chóc ngóc cuối lớp. Nó mới bị thúc chỏ, phang gậy, tống bay khỏi chỗ ngồi. Úp mặt lên bàn, nó nhận nguyên một đá vào đầu, má bị tát liên tục. Những con khỉ mặc áo phanh ngực hay có mũ trùm đầu không tay đang diễn trò bắt nạt trong lúc bầy đàn cổ vũ huyên náo. Lá cờ tổ quốc in trên áo đằng trước và tấm bảng “Học tập tốt…” trên tường sau lưng thờ ơ quan sát. “Đau quá đi,” nó rên thầm; gục đầu xuống vòng tay, thằng bé bật khóc.
The boy sat alone on the last bench. He had just been elbowed, flogged, and knocked off his seat. His face buried in his folded arms on the desk, he got the whole kick to the head, his cheeks repeatedly slapped. The monkeys in unbuttoned shirts or sleeveless hoodies were putting on their bullying show amid the boisterous cheering of the herd. The national flag printed on a shirt in front and the sign “Study well…” hanging on the wall behind him watched it all apathetically. “It hurts,” the boy silently moaned; his face collapsing on the arms, he burst into tears.
0 Comments

Đi một ngày đàng học một sàng khôn

8/25/2017

0 Comments

 
Picture
Phát minh xong máy du hành xuyên thời gian, và đã thử nghiệm bằng cách gửi bạn chuột Charles vào tương lai trước 1 phút, Henry tự hỏi đi đâu trước đây. Gặm xong sandwich kẹp thịt heo xông khói trong nhiều suy tư, anh nhất quyết đi trước thiên hạ hai ngàn năm sẽ vui lắm đây.
Whir. Whizz. Những vòng xoắn ốc thiên hình vạn sắc.
Mọi thứ khác hẳn. Nhà cửa đâu chẳng thấy. Chỉ có cỏ, cây và hoa. Và một anh ủn, đeo kính đen. Chẳng biết mô tê gì về thế kỷ 41, Henry tiến lại.
Bạn ủn đứng trên hai chân, tay cầm roi la-de, và chích Henry một phát vào giữa mắt. Cả nhà ủn sẽ có một bữa no nê. Con người ở mấy chỗ này hút hàng mà.
Having invented a time machine, and tested it by sending Charles the hamster one minute into the future, Henry wondered where to go first. After much thought and a bacon sandwich, he decided two thousand years forward would be interesting.
Whir. Whizz. Coloured spirals.
Things look different. The buildings are gone. There is only grass and trees and flowers. And a pig, wearing dark glasses. Knowing nothing of the 41st century, Henry approaches.
The pig stands on two legs, holds up a laser rod, and shoots Henry between the eyes. His family will eat well. Humans are scarce in these parts.
​
---Mark Clementson
0 Comments

Sắc Đẹp

8/25/2017

0 Comments

 
Picture
Tôi quét thỏi son bóng dính đỏ thắm lên đôi môi, tô xong mấy lớp cuối. Chớp chớp đôi mi vàng óng, tôi đắm đuối nhìn chúng nhảy múa trong ánh sáng, đánh thức cặp mắt nâu đờ đẫn của mình, lông mi dày hôn lên gờ má đánh phấn hồng.
Nhìn mình trong gương, tôi cười tươi. Tôi đẹp mà. Tôi đúng là tỏa sáng rạng rỡ. Tôi muốn ngày nào mình cũng như vậy suốt đời. Tôi đã trót yêu cái vẻ lộng lẫy đang tươi cười lại với tôi.
Cửa trước đóng cái rầm. Tim tôi xé toang khỏi lồng ngực.
Cha nhìn tôi trong gương, “Thomas ... con đang làm cái trò gì vậy?”
I swept the sticky crimson gloss across my lips, applying the finishing touches. Fluttering my golden lids, I stared as they danced in the light, awakening my dull brown eyes, my thick lashes kissing my rouged cheeks. 
I grinned at my reflection. I was beautiful. I was practically glowing with radiance. This was how I wanted to look every day of my life. I had fallen in love with the glamorous beauty beaming back at me.
The front door slammed, and my heart tore through the skin of my chest.
Dad joined my reflection, “Thomas… what the hell are you doing?”.
​

---Jaimie O’Connor
0 Comments
<<Previous

    Archives

    October 2017
    September 2017
    August 2017
    July 2017

    Categories

    All
    100 Word Stories
    Very Short Stories

    RSS Feed

Proudly powered by Weebly
  • Home
  • MOVIES
  • DOCUMENTARIES
  • MUSIC
  • E-LEARNING TOOLS
  • SHORT STORIES
  • E-BOOKS
  • KARAOKE VIỆT
  • KARAOKE ENGLISH